Chủ Nhật, 01/12/2024, 1:00 PM
Hải Đăng .::. Junjihoon
Site menu
Section categories
Nhật ký [14]
Cá nhân
Musics [8]
Clip [9]
Các Clip hay
Tin tức [26]
Những tin tức mới
Funny [34]
Những entry zui zui
Tag Board
500
Our poll
Đánh giá site của tôi
Tổng phiếu bầu: 101
Statistics

Tổng số online: 2
Khách: 2
Thành viêns: 0
Main » 2008 » Tháng 11 » 19 » Cho là nhận!
3:28 PM
Cho là nhận!
 
240 
*****Xin các bạn hãy bỏ chút thời gian để đọc entry này,
để thấy quanh ta cuộc sống còn những góc khuất
và, ta quá bé nhỏ để vươn tay cứu giúp
...nếu không có những tấm lòng.
-"Tôi và một ngày buồn
Source:Khanhlinh's

Ngày hôm nay - ngày Chủ Nhật, tâm trạng tôi thật sự nặng nề và bế tắc?!! Ko như những gì tôi nghe, ko giống những gì tôi nghĩ, và rất khác những gì tôi tưởng tượng... chính tôi đã đi gặp bà. Bà ở trong một con hẻm nhỏ, ghập ghềnh và chật hẹp đến nỗi tôi chỉ có thể để xe ở ngoài mà đi bộ vào. Nơi đó ko fải là 1 căn nhà, mà trông như 1 cái chòi xiêu vẹo được chắp vá.

Một bà cụ nhỏ thó, lưng còng và ốm yếu bước ra. Tôi khóc. Ko thể nói được lời nào. Cứ thế, tôi chỉ khóc.

Các bức vách của căn nhà còn nguyên vết tích của gạch vữa, vậy mà hàng tháng nơi ấy móc túi của bà tận 500 ngàn. Bà bảo chúng tôi lên căn gác nhỏ của bà để xem nơi bà ngủ. Chiếc cầu thang gỗ ko tay vịn, với cặp mắt mờ và đôi chân yếu, bà tựa lưng vào tường và cứ thế bước lên, bước xuống. Ngay cả tôi còn ko đảm bảo cho sự an toàn của mình khi bước lên trên những mảnh gỗ ấy.

Căn gác nhỏ, ọp ẹp, hớ hênh và tạm bợ. Tôi đã bắt đầu quen với việc chế ngự cảm xúc, vậy mà đôi khi mắt vẫn cay cay vội vàng nhìn qua hướng khác.

...

Ko trò chuyện được lâu, vì bà phải đi bán lúc 13h. Vậy đó, ngày này qua ngày khác, bà ra khỏi nhà lúc 13h trưa và trở về khi đã 23h đêm. Sống với gió, với nắng, với mưa ngần ấy năm trời nên sức khỏe của bà bây giờ cũng mong manh lắm. Nhưng bà chỉ mong cái lưng hết nhức, cái chân hết đau, để bà còn đi bán kiếm tiền nuôi những đứa cháu.

Chia tay bà, tôi về nhà trong nỗi băn khoăn nghẹn ngào.

20h, tôi tìm đến chỗ bà bán. Bà quá nhỏ bé lặng lẽ trước sự ồn ào xô bồ của phố xá và con người nơi đây. Tôi thấy một vài bạn trai ngồi xung quanh bà. Họ chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tôi xuất hiện. Tôi đã vui hơn khi được gặp bà và tưởng như đã chế ngự được cái cảm xúc trẻ con ban sáng. Nhưng... chỉ nói được câu thứ 2 tôi lại khóc. Anh thanh niên ấy lặng lẽ nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhìn bà. Hỏi thăm anh mới biết, cũng nhờ một vài bài viết nào đó trên blog mà anh tìm đến bà...

Từ 13h cho đến khi gặp tôi, bà chỉ bán được 10 ngàn.

Tôi ngồi bên bà suốt buổi tối. Xe cộ qua lại quá đông, đèn xe chiếu sáng làm tôi nhòe cả mắt, huống chi bà. Nhiều anh thanh niên dừng xe, dâng đôi bàn tay lễ phép biếu bà 10 ngàn. Những chị phụ nữ ghé mua mà ko cần tiền thối.

Tối nay tôi biết bà rất vui, vì bà cứ nhờ tôi đếm đi đếm lại 250 ngàn mà bà đã ko tin đó là số tiền bà kiếm được. Bà vui, tôi vui. Bà cười, tôi khóc.

Ngồi được một lúc thì có người phụ nữ tới lấy tiền bánh. Hôm nay bà bán được 38 cái và fải trả cho họ 95 ngàn. Bà ko lời 1 xu. Họ, kiếm tiền trên cái khổ của người khác.

21h30 bà ngủ gục, tôi giục bà về vì "hôm nay bà bán được nhiều rồi" nhưng tôi biết bà sẽ ko về. Bà là thế, cứ tẩn mẩn ngồi đó, cho đến khi phố xá vắng vẻ đìu hiu.

Chia tay bà, tôi bước đi mà lòng nặng nề quá!

Rất mong mọi người hãy cùng chia sẽ với tôi về hoàn cảnh của bà cụ, người mà bất cứ ai cũng muốn gọi thân thương là Ngoại. Hãy đóng góp với chúng tôi để giúp đỡ bà nhé.

Những hình ảnh của ngoại

Để chụp được tấm ảnh này, ngoại phải chịu đau để đứng dậy vì lưng ngoại đau lắm


Chỗ ngủ của ngoại


"Ngoại chụp có đẹp ko con", bà đã hơn 90 tuổi :(


Ngoại chỉ có thể ngồi như thế này, và ngoại đã ngồi như thế này suốt 10 tiếng ngoài đường trên chiếc ghế nhựa nhỏ


Mắt ngoại gần như mù, ko thấy, ko phân biệt được đồ và tiền. Ai mua gì, đưa bao nhiêu nói mấy
nhiêu để ngoại biết mà thối lại


Cái bao đẹp quá, ngoại vuốt lại cho thẳng


Cháu gái nuôi gọi ngoại là cố, bé ngoan ngoãn và lễ phép, đang học lớp 1. Hằng ngày vào chùa bán nhang kiếm tiền phụ ngoại. Hôm nay bé vui vì có nhiều quần áo đẹp :)



Dì 2, con gái nuôi của ngoại, 70 tuổi, sức khỏe yếu nên dì cũng chỉ bán nhang và ở nhà lo cơm nước, giặt giũ cho ngoại.


Con bé 7 tuổi kêu bà bằng Cố không cha không mẹ, bà thương. Thằng cháu bị tâm thần chỉ ăn ở ngoài đường, còn có gì ngon đem về đều dành cho bà hết, bà không nỡ bỏ. Bà nói "bà mong được chết ở ngoài đường để tụi nhỏ không thấy bà lúc ấy..."


Tôi nghẹn... Lấy vội cuộn khăn giấy của bà...

Bà đi bán vì gia đình nhỏ của bà, 1 gia đình không có ai là ruột thịt, chỉ vì tình thương giữa người với người mà nên 1 gia đình. Và bà vẫn muốn góp công sức dù tuổi đã già sức đã cạn.

Tôi muốn được ngồi thêm với bà để bà tâm sự, nhưng thời gian bà đi bán đã sắp đến... Tạm biệt bà & chắc chắn tôi sẽ gặp lại bà.

Trưa...

Gần 2h mưa bắt đầu trút. Tôi nghĩ đến bà. Thay vội cái áo, lấy thêm cây dù, tôi vội vã chạy ngay đến chỗ bà bán. Tôi lại nghẹn.

Bà ngồi đó, co ro trong cây dù chỉ đủ che cho hàng hoá & nửa tấm thân cong cong của bà. Tôi gửi xe & ngồi với bà, trên lề đường, xe cộ qua lại, mưa vẫn rơi...

Tôi nói với bà muốn mua hết số hàng bà bán để bà về sớm nghỉ ngơi hôm nay. Bà nói không được, bà đã dặn chú xe ôm 11h tối lại đón, bà không muốn chú ko có tiền tối nay, cuộc sống chú vất vả lắm.

Rồi bà lấy bánh cho tôi, bà nói bánh của bà ngon lắm, loại tốt, bà bán không lấy lời nhiều như người ta. Ngoài bánh ra, bà còn bán chuối nướng. Bà bán giùm chị kia, "tội nghiệp nó lắm, ba mươi mấy tuổi mà phải một mình bươn chải nuôi chồng con & gia đình chồng. Bà bán giùm chứ không lấy lời."

Bà ngồi trên chiếc ghế nhựa, có tấm lót mỏng mà theo bà là tấm nệm. Bà mỏi lưng lắm chứ vì chẳng có chỗ dựa, nhưng "bà ráng chịu".

Tôi ngồi cùng bà cả 1 buổi chiều, lúc mưa lúc tạnh lúc lại mưa. Tôi cảm nhận rằng bà vui lắm, vì bà kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, tâm sự những ước muốn của bà và cả khuyên nhủ tôi cách sống. Cuối mỗi câu chuyện, bà nói "bà buồn!", nhưng bà lại cười với tôi. Nụ cười của số phận.

Tôi khuyên bà vào viện dưỡng lão, vì ở đó bà sẽ có bè bạn, có cô y tá chăm sóc cho bà. Bà lắc đầu nguầy nguậy, bà muốn đi bán để có tiền nuôi cháu và bà muốn buổi tối được nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác trong không gian yên tịnh.

Khách đến mua hàng bà không phải vì cái bánh cái kẹo, mà chính là muốn cho bà tiền. Bà không biết bao nhiêu tiền đâu, vì bà không thấy, bà hỏi tôi & cám ơn những người ấy. Tôi giúp bà gói bánh mà nước mắt rơi chẳng hay, vì cảm động. Có chị thấy tôi vậy, cũng lau vội nước mắt và thăm hỏi hoàn cảnh của bà. Tôi biết rằng vẫn có người tốt trên đời này.

Rồi cũng đến lúc tôi phải trở về với gia đình, tôi trả bà về lại với cuộc sống mưu sinh như thường ngày của bà, thui thủi bên cái bánh cái kẹo, với đồng tiền nhân ái & với cả nắng... gió... mưa...

Đường về tấp nập, mà tôi cứ thấy mãi dáng gầy cong cong của bà trên góc nhỏ con đường. Mưa đã tạnh, mà mắt tôi vẫn thấy cay xè như ngàn giọt mưa bắn vào.

Tôi biết, còn nhiều người như bà lắm...

Bà ngồi 1 góc rất nhỏ trên lề đường, trước cổng chính của Trung tâm Triển lãm Hoàng Văn Thụ. Các bạn có thể chạy ngang qua để thấy hoàn cảnh đáng thương của bà & hãy giúp đỡ bà.

Ko viết nữa, xem hình thôi nhé, mọi người sẽ cảm nhận sâu sắc hơn và thấy rằng cuộc sống của chúng ta vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc.



Ngoại nhỏ bé lắm, nếu ko zoom máy ảnh thì từ khoảng cách ấy tôi ko thể thấy đc Ngoại


Có người đang mua hàng của Ngoại


Ngoại hỏi "sao con chụp hình Ngoại hoài vậy?". Tôi trả lời "vì Ngoại rất đẹp"


Trời lại mưa, tôi chụp hình từ góc nhìn của Ngoại


Mưa, Ngoại cầm dù và chỉ lo bánh bị ướt


Ngoại che bánh kỹ lắm, chứ Ngoại thì sao cũng được. Cái nón lá của Ngoại ướt sũng, đội vào hay bị ngứa đầu


Mâm bánh của Ngoại đây. Bịch chuối nướng Ngoại bán dùm người ta, ko lời 1 xu, còn đồ của Ngoại là snack, bánh tuyết, chewing gum, đậu phộng, hột dưa. Hầu như những người mua bánh của Ngoại đều là những người hảo tâm, còn ko, thì chẳng ai muốn dừng xe để ăn những món này


Ngồi dưới mưa, Ngoại khoe tôi hôm qua được anh thanh niên tốt bụng nào đó cho cái máy đọc kinh Phật của Úc. Ngoại khen đồ Úc xịn nhất, nhưng cái máy đọc tiếng Úc nên Ngoại ko hiểu. Lâu lâu Ngoại lấy ra nghe cho đỡ buồn


Khoảng 18h30, mưa nặng hạt. Tôi có thêm một người bạn đồng hành, Nga đi làm về là ra chỗ bà ngay, chúng tôi cùng che cho bà, cùng ướt và cùng lạnh. Bà hài hước "mưa ko fải là trời hành đâu con, mà là tiền hành. Trời mưa vẫn ráng ngồi bán để kiếm tiền thì là tiền hành chứ gì nữa". Ngoại rất lạc quan Ngoại biết ko?





Tối thế này ai thấy được Ngoại?


Thật sự chẳng thấy gì cả, chỉ là 1 cây dù. Vậy mà Ngoại vẫn ráng ngồi bán đến tận 11g đêm


Mưa nhòe đường phố, nhòe ánh điện và nhòe luôn cả Ngoại.


## Ngoại ngồi ngay Trung tâm Hội chợ Triển lãm Quốc tế, đường Hoàng Văn Thụ, quận Tân Bình, Tp. Hồ Chí Minh. Rất mong mọi người khi có dịp đi ngang qua, hãy dừng xe mua giúp Ngoại cái bánh hoặc đơn giản chỉ là trò chuỵên, vì Ngoại ngồi 1 mình buồn lắm.



Lời bàn của OnlyU:
Ngày xưa, ông bà ta thường dạy: "Cho là vạn phúc"; ngày nay, giữa sự quay cuồng của cuộc sống hiện đại, con người dường như đang hướng đến một quan niệm trái ngược hoàn toàn: “Nhận mới quan trọng nhất”.

Hầu như mỗi ngày chúng ta đều nghe thấy những câu đại loại như: “Hãy tận hưởng mọi thứ mà cuộc đời có thể mang lại”, “Hãy không ngừng tìm kiếm những điều tốt nhất”, “Chúng ta cần nhiều hơn nữa để đạt đến đỉnh cao”, “Tôi đã tự kiếm phần mình. Nếu muốn, anh hãy tự đi mà tìm lấy”, “Chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại”...

Hãy thử chiêm nghiệm công việc kinh doanh của chúng ta. Lợi nhuận sẽ được tái đầu tư để tăng sức hấp dẫn cho thị giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán. Thay vì giúp đỡ những người khốn khó hơn, nhiều người giàu có chỉ biết đầu tư tiền của vào những kế hoạch nhằm bảo đảm sự an toàn cho tuổi già của họ. Do đó, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn hơn. Và, trong khi nền kinh tế các nước đang ngày càng lớn mạnh thì các khoản đóng góp cho từ thiện vẫn là những con số thật khiêm tốn.

Có bao giờ bạn nghĩ đến những tác động sâu sắc mà thế giới phải hứng chịu từ những nghịch lý trên?

Có bao giờ bạn tự hỏi rằng:
- Liệu mọi trẻ em trên thế giới có được ăn no mặc ấm trong tình yêu thương của cha mẹ, người thân?
- Liệu chúng ta đã làm hết khả năng để ngăn chặn những căn bệnh của thế kỷ đang hoành hành trên hành tinh này không?
- Liệu mọi sinh viên hiếu học đều có đủ tiền để theo học đại học?
- Liệu những người vô gia cư có được một nơi đủ ấm để qua đêm?
...

Một số người trả lời rằng:
- Tôi làm lụng cả đời và có ai cho không tôi cái gì đâu!
- Nếu chịu khó tìm kiếm việc gì đó để làm thì họ cũng mua được nhà mà!
- Thì tôi cũng đang tự lo học phí đại học của mình đấy thôi!
- Chúng ta tìm ra thuốc chữa căn bệnh này thì căn bệnh khác lại phát sinh!
- Đó là việc của nhà nước, chẳng phải của cá nhân tôi.
...

Rõ ràng, những câu trả lời thiếu chia sẻ ấy ít khi giải quyết được vấn đề. Để làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, xã hội rất cần những con người tận tụy, sẵn sàng cống hiến thời gian và đóng góp tiền bạc cho những mục đích cao đẹp.

Các bậc phụ huynh luôn nói mình quan tâm đến con cái nhưng lại không quan tâm đến trường lớp và môi trường xung quanh chúng. Chúng ta nói mình quan tâm đến tương lai đất nước nhưng lại trốn thuế và thường viện đủ mọi lý do để khỏi đi làm một nghĩa vụ nào đó, kể cả điều rất đơn giản là đi bầu cử, đội mũ bảo hiểm...

Cho là hy sinh. Khi phải cho – dù đó là thời gian, công sức hay tiền bạc – người ta thường hay xót lòng. Để cho, chúng ta có thể phải hy sinh chiếc máy vi tính mới mua hoặc một chiếc vé hạng nhất xem trận bóng mà chúng ta hằng mong đợi. Khi quyết định cho đi, gia đình chúng ta có thể phải hy sinh hai ngày nghỉ cuối tuần, và một công ty có thể phải từ chối một số đòi hỏi về mặt tài chính của các cổ đông…

Nhưng có một điều thú vị là khi cho đi, bạn sẽ nhận được những phần thưởng lớn hơn. Đó là gì?

Đó chính là những điều mà OnlyU học được từ cuộc sống và sau này càng thấy thấm thía hơn khi đọc cuốn "Cho là nhận" (The Generosity Factor) của Ken Blanchard (đồng tác giả cuốn sách quản trị nổi tiếng thế giới "Vị Giám đốc một phút" (The One Minute Manager)). Nếu ai đó bớt chút thời gian đọc và hành động theo cuốn sách này bạn sẽ tìm ra được khá nhiều điều thú vị khi chia sẻ và sẽ thấy rằng người thành đạt (tiền bạc, nổi tiếng, địa vị...) khác gì so với người hạnh phúc...

Các bạn nghĩ về cuộc sống của bà thế nào? Vất vả không? Khó khăn không? Vậy mà bà vẫn biết cưu mang những người khó khăn như cô bé mồ côi 7 tuổi, chú xe ôm, cô bán chuối nướng... Tại sao lại như vậy? Có lẽ đối với bà, cho là niềm vui lớn nhất của bà... và ví thế dù không có nhiều tiền, không có địa vị bà vẫn sống hạnh phúc và được nhiều người quan tâm, giúp đỡ. Chả lẽ chúng ta cũng là con người, thậm chí có thể được coi là may mắn hơn bà, không thể làm được điều đó hay sao?

OnlyU nhớ một câu chuyện tại một nơi nọ tổ chức quyên góp từ thiện. Rất nhiều người giàu tới đây đóng góp và được tán thưởng. Thế rồi, có một người rách rưới đến chỉ đóng góp 2 đồng xu trong túi. Tất cả cảm thấy bực mình nhưng rồi một người có địa vị trong vùng bỗng nói: "Đây là người giàu nhất vùng". Ai ai cũng ngạc nhiên thì người kia lại nói tiếp: "Các bạn thường chỉ đóng góp 1 phần nhỏ trong tài sản của mình cho hoạt động từ thiện, còn người này đã đóng góp toàn bộ số tiền anh ta có...". Thế mới biết, tấm lòng không phải đo đếm bằng vật chất mà quan trọng là phải xuất phát từ tấm lòng.

Vẫn biết xung quanh chúng ta còn nhiều người bất hạnh và mình chỉ là một hạt cát của xã hội, một con người bé nhỏ trong trong dòng người tấp nập nhưng OnlyU vẫn muốn làm một điều gi đó cho người mà sẵn sàng "cho" dù rằng bản thân mình cũng đang khó khăn về vật chất. Các bạn có thể cho rằng giúp một người chẳng thế nào giúp xã hội hết những người có hoàn cảnh tương tự, nhưng bạn thấy không, bản thân họ cũng có thể tiếp tục giúp người khác, và cứ như thế, hành động nói tiếp của chúng ta cũng gián tiếp góp phần chia sẻ với cộng đồng, với xã hội rồi.

OnlyU vừa nhờ một số người bạn ở HCM mua hàng của bà nhưng vẫn muốn nhờ thêm. Nếu ai đó có chút thời gian và không thấy phiền phức, OnlyU xin nhờ mua hàng tiếp. Các bạn có thể vui lòng để lại lời nhắn ở phần comment và/hoặc gửi messages về thông tin tài khoản cho OnlyU qua blog, Y!M... OnlyU xin nhờ 5 người đầu tiên 5 người ngẫu nhiên kế tiếp mua giúp OnlyU. Do số tiền không nhiều, lại được gửi từ một người vô danh chỉ có tấm lòng nên mong các bạn không tiết lộ số tiền nhận được. Khi nào gửi tiền xong, OnlyU sẽ nhắn lại cho các bạn qua Y!M hoặc blog (tùy theo thông tin liên lạc các bạn cung cấp).

Xin chân thành cảm ơn.
Category: Tin tức | Views: 836 | Added by: junjihoon | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
Only registered users can add comments.
[ Sign Up | Login ]
Login form
Search
Calendar
«  Tháng 11 2008  »
CNT2T3T4T5T6T7
      1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
30
Entries archive
Site friends
  • Create a free website
  • uCoz Community
  • uCoz Textbook
  • Video Tutorials
  • Official Templates Store
  • Best Websites Examples
  • Copyright MyCorp © 2024